Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Lòng dặn lòng không nhớ để rồi quên
............
Cry2
Tớ biết mà.....
.....hjx hjx.

Hạnh phúc là bên anh !

Đang chở Vân dạo phố trong cơn mưa phùn của mùa đông Hà Nội lạnh căm, chợt Hùng thấy lòng mình xao xuyến và những kỉ niệm êm đềm ngày xưa ở bên Linh lại chan chứa ùa về chiếm đầy trong tâm trí.

.......
Linh là cô bạn gái học cùng đại học với anh. Tình yêu của họ đã lớn dần lên từ một tình bạn đẹp của thời sinh viên sôi nổi và đầy nhiệt huyết. Anh là chàng lớp trưởng gương mẫu, điển trai, còn Linh là cô nàng bí thư xinh xắn và học giỏi nhất lớp thời đó. Nhờ những lần đi họp cán bộ lớp ở trường, ở khoa, họ đã có nhiều thời gian tâm sự và giúp đỡ nhau trong công việc cũng như trong học tập.

Tình cảm giữa họ cứ thế lớn dần lên một cách nhẹ nhàng. Thế rồi, Hùng ngỏ lời yêu Linh vào một ngày mùa đông lạnh giá. Hôm ấy, anh chở cô đi sinh nhật một người bạn cùng lớp về. Trong cái rét tê người ấy, những cơn mưa phùn thấm dần vào da thịt đã kéo hai con người gần gũi nhau hơn. Linh nép mình vào tấm lưng Hùng, run rẩy ôm lấy chặt lấy anh để tự sưởi ấm cho mình. Cái khoảnh khắc ấy đã trở thành một kỉ niệm đáng nhớ nhất với người con gái anh yêu thương một thời lãng mạn và nồng nàn!





Khi dừng xe lại, Hùng thấy Linh đang co ro trong chiếc áo ấm, đôi môi thâm tím đang run lên cầm cập, tóc cô rối tung vì những đợt gió thổi lùa vào. Bỗng nhiên, anh thấy trong lòng dấy lên một tình cảm yêu thương, gần gũi biết bao. Anh kéo Linh vào lòng mình, sưởi ấm cho cơ thể đang run lên của cô. Giây phút đó cả hai người đều im lặng và cảm nhận sự ấm cúng, ngọt ngào của hai trái tim đang thổn thức đập loạn nhịp. Đấy là giây phút hạnh phúc nhất, là kỉ niệm thiêng liêng, đáng trân trọng nhất của hai người đang yêu. Và cho tới tận bây giờ, hình ảnh ấy, với Hùng - vẫn hiện hữu trong kí ức thật gần gũi biết bao…

Cùng học với nhau bốn năm đại học, đều rất vô tư và hòa đồng nên cả hai người đều được bạn bè yêu mến. Chính Hùng và Linh đã giúp mọi người trong lớp gần gũi và thân thiết với nhau hơn. Vì thế mà bạn bè trong lớp rất ngưỡng mộ và ủng hộ tình yêu của đôi “trai tài gái sắc” này. Cuộc sống sinh viên đẹp đẽ và ý nghĩa ấy cứ thế trôi qua, họ chín chắn, trưởng thành hơn trong cả tình yêu cũng như cách nghĩ, cách sống của mình. Đến năm cuối , lịch thực tập và khóa luận tốt nghiệp bộn bề nên họ không còn nhiều thời gian bên nhau nữa. Thế nhưng, hai người vẫn luôn dành cho nhau sự quan tâm, hỏi han và những tình cảm chân thành nhất.

Linh có tài ăn nói, lại năng động, thông minh, xinh đẹp nên cô lựa chọn theo truyền hình. Còn Hùng lại thích tự do, sáng tạo và cống hiến nên anh quyết định vào tòa soạn báo để xin thực tập làm phóng viên thử việc. Hai con người hai chí hướng, họ đều là những người yêu thích công việc và luôn hết mình vì công việc họ đã chọn. Sau thời gian thực tập ba tháng ở đài truyền hình, Linh được giữ lại làm biên tập viên ở Ban Văn hóa. Hùng cũng được nhận vào tòa soạn báo nơi anh thực tập và được phân công vào Ban Thời sự. “Vạn sự khởi đầu nan”, cả hai người đều bắt đầu công việc của mình rất tốt và hứa hẹn có một tương lai vững chãi cho một mái ấm gia đình hạnh phúc.


Dù công việc bận rộn là thế nhưng Hùng vẫn cố gắng đón Linh đi chơi vào mỗi buổi tối cuối tuần. Cả hai người đều rất thích thú kể cho nhau nghe công việc của mình đang làm và cùng chia sẻ cho nhau những khó khăn, vất vả cũng như những điều mà họ đã làm được trong một ngày vất vả. Thời gian ở bên nhau tuy rất ngắn ngủi và ít ỏi hơn, nhưng những tình cảm, những yêu thương vẫn nồng nàn và sâu sắc như ngày nào!

Để hoàn thành những chương trình của mình, Linh phải chạy hết tỉnh này sang tỉnh khác để thu thập tư liệu, cập nhật thông tin… Công việc đã cuốn cô vào như một cỗ máy không biết ngơi nghỉ đến nỗi nhiều khi cô chẳng buồn quan tâm, chăm sóc đến cách ăn mặc, trang điểm của mình nữa. Còn Hùng thì hết họp ở nơi này, lại đi công tác ở nơi khác. Anh như con thoi cứ hết bay vào Nam rồi lại đi đến những vùng núi, hải đảo xa xôi, hẻo lánh. Chính sự bận rộn đã dần dần tách họ ra khỏi cái thế giới chỉ có hai người, đẩy mỗi người đến với những niềm đam mê công việc khác nhau và làm khoảng cách ấy cứ càng ngày càng cách xa…


...........

Tình cảm của Linh dành cho anh chàng đồng nghiệp ngày càng lớn dần lên, trong khi sự hời hợt, bận rộn của Hùng đã khiến cho Linh có cảm giác xa cách nhau hơn…

Anh được phân công kèm cặp và giúp đỡ Linh trong công việc. Họ đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, cũng như những trở ngại trong khi làm việc và đi công tác cùng nhau. Chính sự gần gũi và thông cảm cho nhau nên giữa họ bắt đầu nảy sinh những tình cảm vượt quá tình đồng nghiệp.

Khi Hùng không có thời gian đón đưa cô đi làm hay đi chơi mỗi buổi tối, thì Hải lại sẵn lòng đưa đón cô đi bất cứ nơi nào cô thích, đi những nơi đâu cô muốn. Tình cảm của Linh dành cho anh chàng đồng nghiệp ngày càng lớn dần lên, trong khi sự hời hợt, bận rộn của Hùng đã khiến cho Linh có cảm giác xa cách nhau hơn…

Cho đến một hôm, khi Linh cảm thấy tình yêu cô dành cho Hùng không còn nguyên vẹn như ngày xưa nữa, cô quyết định hẹn gặp Hùng và nói lời chia tay với anh. Hùng rất đau lòng, nhưng anh chấp nhận lời chia tay của Linh vì anh hiểu tình yêu thì không thể nào có sự gượng ép, càng không thể tiếp tục với một người cố níu kéo, một người hờ hững quay lưng bỏ đi. Anh đau khổ, dằn vặt bản thân mình vì đã không quan tâm, chăm sóc cho Linh trong thời gian qua. Anh hiểu cảm giác và sự trống trải trong tâm hồn Linh. Anh biết để Linh ra đi là quyết định đúng đắn hơn bao giờ hết. Dù sao anh cũng mong cô luôn hạnh phúc và thành công trên con đường mà cô đã chọn lựa.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, cũng có lúc họ gặp phải những bất trắc, khó khăn trong công việc, nhưng đánh đổi lại là niềm hạnh phúc, lòng yêu nghề và sự thành công trên con đường sự nghiệp của họ. Hai năm sau ngày chia tay với Linh, Hùng nhận được thiệp hồng của cô. Bấy lâu nay, Hùng cứ ngỡ rằng anh đã quên mất hình ảnh của người con gái ấy trong trái tim mình, bỗng dưng hôm nay nhận được tấm thiệp có tên Hoài Linh đứng bên cạnh một cái tên khác, là Hoàng Hải chứ không phải là tên anh. Trái tim đau nhói, anh muốn vò nát tấm thiệp hồng ấy, nhưng rồi, anh nhẹ nhàng lấy bàn tay mình lướt nhẹ nhàng trên cái tên của người anh đã một thời yêu đương say đắm. Anh cẩn trọng đặt nó vào một chiếc hộp rất đẹp và cầu mong cho Linh sẽ luôn hạnh phúc bên người chồng mà đã chở che và chăm sóc cho cô trong suốt thời gian qua.

Trong lễ cưới linh đình, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc khuất cuối cùng của khách sạn. Anh ngắm Linh lộng lẫy trong bộ váy trắng và nụ cười hạnh phúc trên đôi môi, lòng thắt lại, một cảm giác buồn, tiếc nuối len lỏi vào tâm hồn anh. Tự nhiên thấy sống mũi cay cay, anh gắng gượng mãi mới kìm được những giọt nước mắt đang ứa lên khóe mắt.

Khi cô dâu và chú rể đi xuống lễ đài chào khách khứa, Hùng cố gắng mãi mới đứng dậy để bắt tay và chúc phúc cho hai người. Nhìn vào mắt Hùng, Linh hiểu cảm giác của anh nên cố tỏ ra thân mật và vui vẻ để cho anh được tự nhiên hơn. Hải dường như biết được nỗi niềm của vợ nên vội vàng chào Hùng để đến dãy bàn khác. Hùng lặng lẽ nhìn theo Linh đang rạng rỡ sánh vai bên Hải, anh chợt hiểu rằng mãi mãi anh đã mất Linh, mãi mãi Linh là vợ của một người đàn ông khác chứ không phải là anh, Linh sẽ cùng người đàn ông khác xây dựng hạnh phúc gia đình, sẽ sinh những đứa con xinh xắn cho người ấy. Bây giờ, Linh của anh một thời sinh viên lãng mạn và nồng nàn đã không còn nữa.

..............Anh phải cố gắng mãi mới thoát khỏi sự ám ảnh của ánh mắt Linh và hình ảnh của hai vợ chồng họ. Anh tập trung tất cả thời gian vào niềm đam mê của công việc và gặp gỡ với những mối quan hệ mới. Giờ đây, anh đã có một vị thế khá lớn trong tòa soạn và rất được mọi người tin tưởng, tín nhiệm. Sự nghiệp của anh cứ lên cao như diều gặp gió, nhưng trái lại, cuộc sống của anh ngập tràn nỗi cô đơn. Nỗi buồn và sự trống trải xâm chiếm vào căn phòng lạnh lẽo, đơn độc của anh, vây riết lấy tâm hồn anh.


Trong một lần cơ quan anh tổ chức giao lưu trực tuyến với những gương mặt trẻ tiêu biểu của Hà Nội, anh đã gặp Vân. Vân là sinh viên năm cuối ngành Tiếng Anh của trường đại học Bách Khoa. Với vẻ bề ngoài giản dị, dễ gần và ánh mắt thông minh, biết nói, cô đã thu hút được sự chú ý của anh. Trong buổi gặp gỡ, Hùng và Vân đã có những câu hỏi và những câu trả lời rất thông minh, hóm hỉnh khiến buổi giao lưu trở nên vui vẻ hơn. Sau hôm ấy, cô sinh viên lém lỉnh ấy đã chủ động đến làm quen và xin số điện thoại của Hùng và anh cũng rất vui khi được làm quen với cô bé giỏi giang và xinh đẹp này.

Cứ mỗi sáng tinh mơ, Hùng lại nhận được những tin nhắn hỏi han chúc một buổi sáng tốt lành của Vân, tối tối đến lại là những tin nhắn động viên, chia sẻ công việc hằng ngày với anh. Cứ ngày qua ngày, mật độ nói chuyện của họ mỗi lúc một nhiều và cả hai người đều rất muốn gặp gỡ, chuyện trò với nhau. Sau đó, Hùng là người đã chủ động nhắn tin hẹn gặp Vân đi uống nước và dạo phố Hà Nội.
...........

Quán cà phê nhỏ nằm gọn trên tầng hai của phố Cổ, hai người chọn cho mình một không gian yên tĩnh, thoáng đãng ở dãy gần ban công. Họ nhâm nhi cà phê và tán gẫu với nhau rất vui vẻ.


Dường như cả hai người đều rất hứng thú khi kể về những kỉ niệm của thời sinh viên, về những người thầy vui tính, những người bạn tinh nghịch, những hoạt động thu hút được rất nhiều bạn sinh viên tham gia.

Sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Hùng nhận được dòng tin nhắn của Vân :

- Em rất thích được chuyện trò với anh. Hi vọng em sẽ có nhiều cơ hội để gặp gỡ anh hơn nữa! Nhớ anh nhiều!”.

Đọc xong tin nhắn, Hùng có một cảm xúc thật là khó tả. Lần đầu tiên sau khi Linh đi lấy chồng, anh lại thấy trái tim mình xao xuyến. Anh vừa muốn đón nhận, vừa sợ đón nhận nó. Anh cũng rất có ấn tượng với Vân hơn so với những người con gái anh từng gặp sau khi mối tình đầu tan vỡ, nhưng giờ đây, anh lại cảm thấy chưa thực sự sẵn sàng để bắt đầu một cái gì đó mới mẻ. Dù sao để đến với Vân, anh cũng cần phải có nhiều thời gian tìm hiểu và gặp gỡ cô hơn nữa.

Bây giờ Hùng không chỉ quanh quẩn với công việc ở tòa soạn, mà bên cạnh cuộc sống của anh đã có một người con gái sẵn sàng chia sẻ với anh bất cứ lúc nào. Dần dần anh cảm nhận được Vân có nhiều điểm rất hợp với anh, anh thích tính cách thẳng thắn của Vân, thích nụ cười tinh nghịch của cô và rất vui khi nhận được những dòng tin nhắn yêu thương, quan tâm của Vân.

Ngày 20/10 năm ấy, anh cầm một bó hoa hồng đỏ thật to đứng trước cửa nhà Vân, chờ đợi, hồi hộp và cố gắng không run để nói cho Vân biết được tình cảm bấy lâu nay của mình dành cho cô. Đấy là điều mà cô vẫn luôn mong mỏi được đón nhận nó từ anh. Vân hạnh phúc biết bao khi cô đã chiếm được tình yêu của anh - người mà bấy lâu cô đợi chờ và yêu thương.

Hai người đã cùng cố gắng vun vén cho hạnh phúc của mình. Sau những trải nghiệm, Hùng biết rằng mình cần dành nhiều thời gian để quan tâm, chia sẻ và chăm chút cho Vân hơn. Hùng không muốn mất đi người anh yêu thương chỉ vì sự lạnh lùng, hời hợt giống như ngày trước.

Tình yêu! Những giận dỗi, ghen tuông sẽ làm cho hai người thấu hiểu và yêu thương nhau. Đã có rất nhiều lần, Vân ghen với quá khứ của anh, nhưng điều đó chứng tỏ rằng Vân luôn dành cho anh một tình yêu thương chân thành lớn lao. Anh hiểu cảm giác của Vân và thường ôm cô vào lòng để an ủi, động viên:

- Quá khứ rất đẹp và trong sáng. Anh khó có thể quên được nó. Nhưng giờ đây, anh hạnh phúc gấp bội lần vì đã có em bên cạnh. Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh!...”.

Những câu nói của Hùng khiến Vân cảm thấy hạnh phúc và không khỏi xấu hổ. Vì nếu như quá khứ không thay đổi thì liệu cô có thể có được giây phút hạnh phúc khi chiếm trọn trái tim của Hùng hay không? Vân nép người vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, những giọt nước mắt xúc động vì hạnh phúc ướt đẫm một vùng ngực áo anh!

Sự nghiệp thành đạt, tình yêu hạnh phúc, Hùng được coi là người may mắn nhất so với đám bạn cùng trang lứa. Đã có lúc anh thấy tự hào về điều đó, về những giọt mồ hôi, nước mắt của mình trên con đường sự nghiệp, về người con gái giỏi giang, xinh đẹp luôn ở cạnh anh, sẻ chia và quan tâm, chăm sóc anh những lúc đau ốm. Đấy là cuộc sống viên mãn hạnh phúc mà bất cứ người đàn ông nào cũng ao ước.

..............
Hôm nay, đang đưa Vân dạo quanh phố cổ, vô tình đi qua nhà Linh. Vẫn là ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm gọn trong dãy phố, vẫn là giàn hoa ti gôn nở những nụ hoa xinh xắn, vẫn là ô cửa sổ nhỏ trên tầng ba - căn phòng của Linh ngày xưa ấy.



Ba năm rồi, ấy vậy mà vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào, không có một sự thay đổi. Chợt Hùng thấy lòng trĩu nặng với những nỗi nhớ, kỉ niệm của anh và Linh ngày xưa. Ngày ấy, Linh luôn đứng trước giàn hoa ti gôn xinh xắn ấy chờ Hùng tới đón đi dạo, và cũng chính cánh cổng ấy đã bao nhiêu lần Linh khép lại sau những lần đi chơi với Hùng về… Tất cả những gì liên quan đến Linh ngày ấy đều hiện ra trước mắt anh, thật gần gũi và ấm áp biết bao! Tự nhiên anh tự hỏi lòng: “Liệu hôm nay, Linh có cùng chồng về thăm nhà bố mẹ không nhỉ? Liệu Linh có trông thấy anh chở Vân qua ngõ nhỏ nhà cô không?”.

Bất chợt anh giật mình bởi câu nói của Vân:

- Cái nhà ấy có giàn ti gôn xinh quá anh nhỉ? Sau này em cũng sẽ trồng một giàn ti gôn xinh xắn trước nhà mình anh nhé!.

Hùng nghĩ nếu như sau này Vân trồng hoa ti gôn trước cổng nhà mình thì liệu anh có quên được Linh không? Liệu nó có ám ảnh anh nhiều như vậy không? Suy nghĩ miên man, anh đáp lại lời Vân bằng nụ cười trìu mến :

-Hoa ti gôn đẹp thật, nhưng anh không thích loài hoa ấy, vì anh nghĩ rằng hoa Ti gôn gợi lên sự cách xa trong tình yêu.

Vân cười hiền: - Nếu vậy, em sẽ không trồng hoa ti gôn nữa mà sẽ trồng một chậu hoa hồng thật đẹp để anh nhớ rằng em sẽ luôn tươi cười đón anh về sau mỗi buổi đi làm mệt nhọc.

Hai người cùng im lặng, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ rất khác nhau. Vân thì mơ mộng đến hạnh phúc khi được thành vợ thành chồng với Hùng, còn Hùng thì đang mơ màng nghĩ đến những hình ảnh, những kỉ niệm khi ở bên Linh. Chợt anh nhớ đến những bốn câu thơ:

Đưa người yêu qua nhà người yêu
Rơi cơn mưa ban trưa
Chợt thấy lòng mình chia thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ và nửa ướt xa xưa!

Trong tâm trí anh vẫn còn đang lẫn lộn giữa quá khứ ngọt ngào và hiện tại nhạt nhòa. Người con gái đang ở bên cạnh anh giờ đây sao nhạt nhòa thế? Còn Linh của anh ngày xưa ấy vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim anh, thật đẹp, thật gần, gần đến nỗi anh có thể chạm tay với tới được.


Thấy Hùng đang suy nghĩ miên man, Vân chợt hỏi:

- Anh đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn anh trầm tư quá đấy?!

- Anh đang nghĩ đến cuộc họp ngày mai ở cơ quan – Hùng lúng túng trả lời!

- Anh yêu công việc quá! Em có thể làm được gì để giúp anh không?

- Chỉ cần có em ở bên, chỉ cần cảm nhận được vòng tay của em đón anh sau mỗi ngày làm việc là anh hạnh phúc lắm rồi!

Vân bỏ hai tay vào túi áo Hùng, gục đầu trên vai anh và cảm nhận niềm hạnh phúc đang len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn, của trái tim yêu thương…

Chợt Hùng thấy lòng ấm lại, cảm giác có lỗi với người con gái đang ở bên anh, yêu thương và chăm sóc cho anh hết lòng. Hùng lấy tay mình nắm nhẹ bàn tay ấm áp đang nằm gọn trong túi áo mình. Anh dừng xe lại, vuốt hàng tóc mai của Vân và khe khẽ nói : “Cảm ơn em! Anh rất hạnh phúc khi có được một người yêu như em! Anh sẽ không bao giờ làm em phải buồn, phải khóc vì anh nữa! Anh yêu em, Vân à”.

Đừng bao giờ nghĩ rằng hạnh phúc quá xa vời bởi, chúng ta không biết góp nhặt, trân trọng những gì mà chúng ta đang có. Quá khứ dù có êm đềm, có đẹp đến bao nhiêu thì điều đó cũng không đáng để chúng ta luyến tiếc.

Giờ đây, Hùng chợt nhận ra một điều: Hạnh phúc là sự chia sẻ, cảm thông, thấu hiểu và yêu thương của người con gái đang ở bên cạnh anh lúc này!

Trở Lại
Bình Luận

Gửi Bình Luận


80s toys - Atari. I still have